CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 25

 Trịnh Sảng kiểm tra, mới thấy hiện lên số điện thoại gọi đến là của Tiêu Châu Kiếm, mới biết mẹ đã hiểu nhầm, anh liền gọi cho Tiêu Châu Kiếm để xin lỗi và thay Hân Di cám ơn, sau đó liền gọi điện thông báo cho dì Cương.

 Biết Trịnh Hân Di không xảy ra chuyện gì, Cao Hiểu Cương mới yên lòng một chút, nhưng vẫn buồn phiền, than thở nói với Tiêu Mai: “Hân Di sao có thể hồ đồ đến mức ấy? Bao nhiêu người tốt không quen lại quen ngay phải một người có…”.

 Nói được nửa câu thì bà dừng lại, mặc dù chuyện của Hân Di và chuyện của bà năm ấy với Trịnh Minh Hà không thể lấy ra để so sánh, vì bà với Trịnh Minh Hà đã yêu nhau trước đó, Trịnh Minh Hà chưa quen biết Ân Tú Chi thì họ đã là một đôi, nhưng dù thế nào đi nữa thì bà cũng đã chen vào hôn nhân của người khác, thế nên trong chuyện này, bà không có lập trường cũng không có tư cách gì để phê bình con gái mình trước mặt con dâu.

 Tiêu Mai an ủi mẹ: “Mẹ à, Hân Di sẽ nghĩ lại mà, người đàn ông như vậy quả thực không đáng tin tưởng, nó rồi sẽ rời xa hắn ta thôi, mẹ yên tâm đi”.

 Cao Hiểu Cương xua tay, “chuyện tình cảm này không thể nói thôi là thôi được, làm gì dễ như vậy? Nếu nó còn cố chấp không chịu thay đổi thì làm thế nào? Thật làm mẹ suy nghĩ mà chết!”

 Câu nói ấy làm cho Tiêu Mai nghĩ đến Bạch Băng, bất giác thở dài trong lòng, một người có lý trí như Bạch Băng cũng ngã vào lòng hắn ta, có thể thấy rằng người đàn ông này đúng là có sức quyến rũ. Trịnh Hân Di liệu có thể dứt ra khỏi hắn hay không thật là điều khó nói.

 “Tiêu Mai”. Cao Hiểu Cương đột nhiên nói, “mẹ nhớ ra rồi, buổi sáng lúc nhìn thấy tờ báo mẹ thấy người phụ nữ đó rất quen, có phải là lần trước đã cùng với một người đàn ông đeo kính đến nhà mình, là bạn học của con, là người đã giật được bó hoa mà con quăng cho Hân Di không?”.

 “Vâng, là cô ấy”

 “Trời ạ. Đây là cái duyên nghiệt gì vậy?!”

 Nghĩ đến bộ dạng Bạch Băng cầm bó hoa dương dương tự đắc hôm ấy, Cao Hiểu Cương liền thấy khó chịu. Bà chau mày, buột miệng nói với Tiêu Mai: “Người phụ ấy thật đúng là làm cho nhiều người không vừa ý, về sau con ít qua lại với cô ta thôi, và cũng đừng đưa cô ta đến nhà chúng ta nữa”.

Mình ở đây làm gì cơ chứ? Làm cho mình phải khó chịu? Câu nói và ngữ điệu của Hiểu Cương làm cho Tiêu Mai cảm thấy không vui. Việc Trịnh Hân Di với Bạch Băng vì một người đàn ông mà tranh giành nhanh, với bà ấy có liên quan ư?

 Kể cả việc qua lại với Bạch Băng cũng liên quan tới bà ấy sao? Nhưng Tiêu Mai không để cho những điều không thoải mái trong lòng bộc lộ ra ngoài, chỉ đến trưa ngày thứ hai Trịnh Sảng đến bệnh viện, khi anh ta về, Tiêu Mai tiễn xuống dưới tầng, mới nhỏ tiếng trách móc anh một hai câu.

 Trịnh Sảng nói: "Những ngày này mẹ cũng đang bệnh mà lại suy nghĩ cho Hân Di đúng không? Chúng ta đừng để bụng nhé?".

 Tiêu Mai liền nói: "Ai để bụng? Trong lòng cảm thấy không thoải mái lại không được cằn nhằn với anh à?".

 Trịnh Sảng đưa ngón tay trỏ lên chạm nhẹ vào mũi Tiêu Mai, đáp: "Không sao, cằn nhằn đi, có gì cứ cằn nhằn hết với anh. Chỉ cần ba người phụ nữ không gây sự với nhau, về sau không làm cho gia đình này loạn lên là được".

 "Đợi đấy. Đừng nói là em không nhắc anh, mau chóng chuẩn bị quạt Ba Tiêu đi".

 "Ha ha. Anh không phải Ngưu Ma Vương, em cũng đừng coi mình là Bà La Sát"

 "Thế em coi em là gì đây?"

 "Là vợ của Trịnh Sảng, về sau là mẹ của con trai anh, em sinh lần này thì đến hai đầu phố biết, cái khác cũng khỏi cần phải lo đi".

 “Anh ấy, còn chút thể diện nào không? Lần này vẫn chưa biết như thế nào mà anh đã nói là con trai. Anh biết chắc chắn sẽ sinh con trai hả? Em lại cứ sinh con gái cho anh xem”

 “Em nỡ lòng không chiều theo ý anh ư? Sinh một thằng nhóc giống anh có phải là hay không? Ôi, nghĩ đến là thấy vui, đợt này, anh phải gắng sức rồi”

 “Đúng là tư tưởng phong kiến”. Một bác sĩ tuổi trung niên đi từ tầng dưới lên, đứng lại ngay trước mặt hai người, mang một vẻ mặt nghiêm túc nói với Trịnh Sảng: “Sinh con gái hay con trai đều giống nhau”.

 “Vâng, bác sĩ nói đúng. Cháu xin tiếp thu, cảm ơn bác”. Sự việc ngoài ý muốn này lại làm cho Trịnh Sảng đứng đó khom lưng gật đầu liên tiếp, vui đến mức mà Tiêu Mai lấy tay che miệng, kiềm chế nỗi buồn trong lòng không lộ ra ngoài.

 Trịnh Sảng ra khỏi bệnh viện liền lái xe đến sân bay, đến nơi thì được một chị đồng nghiệp làm cùng tổ của Hân Di thông báo, cấp trên đã hủy công việc của cô ấy ngày hôm nay rồi. Trịnh Sảng hỏi lý do, người đồng nghiệp đó lắc đầu và nói cũng không rõ. Anh lại hỏi tiếp Hân Di đã qua đây chưa, câu trả lời nhận được là “hình như vẫn chưa”. Sau đó anh liền cám ơn và lấy điện thoại ra, từ tối hôm qua liên tục gọi cho Hân Di nhưng đều thấy tín hiệu tắt máy, lúc này gọi thì thấy đã mở điện thoại rồi nhưng không nhấc máy, một lúc sau gọi lại thì lại tắt máy.

 Làm cái trò quỷ gì đây không biết? Anh chau mày, đang định gọi lại cho Hân Di thì chuông điện thoại reo, là Tiêu Mai gọi đến, cô nói: “Anh vẫn ở sân bay đấy chứ? Hôm nay Hân Di không bay đâu, nó vừa gọi điện đến”.

 “Ô, thế nó nói gì? Nó biết mẹ hiện giờ đang ở bệnh viện không?”

 “Biết”

 “Thế nó có nói sẽ đến ngay bệnh viện không?”

 “Không. Mẹ kêu nó đến, nhưng nó biết mẹ không sao rồi nên nói sau hai ngày nữa sẽ qua”

 “Cũng được, giờ anh phải đi làm đây, khoảng 4 giờ chiều anh sẽ qua đón”

 Trong phòng bệnh còn lại sắc mặt ưu tư của Cao Hiểu Cương, mới vừa đây thôi, trong điện thoại đoán được Hân Di tinh thần không được tốt, trong lòng như có dao cứa vào tim, bà muốn Hân Di chuyển nhà rời xa Mạnh Vân Phi, Trịnh Hân Di nói: “Chuyển nhà đi đâu? Về ở cùng một phòng với mẹ à?”.

 Đúng, trong nhà vẫn còn một Ân Tú Chi, Cao Hiểu Cương cảm thấy ngay trước mắt chỉ là một mảng tối mịt, gia đình đã loạn như thế này từ bao giờ, thật đúng làm cho người ta phát phiền mà chết!

 “Mẹ, đừng lo lắng cho con, việc của con tự con sẽ giải quyết được”

 “Ta là mẹ con, có thể không lo lắng được hay sao? Hân Di à, nghe lời mẹ, rời xa hắn, nếu con không muốn chuyển về nhà ở thì hãy dọn vào trong ký túc”

 “Mẹ đừng nói nữa, tĩnh dưỡng tốt, con gác máy đây”

 Cao Hiểu Cương gọi lại thì Hân Di đã tắt máy rồi. Một cảnh lộn xộn trong phòng, trên giường dưới đất đều là những mảnh quần áo của Mạnh Vân Phi, hôm qua khi vừa trở về phòng, cô đập phá tất cả mọi thứ. 5 năm, 5 năm tuổi thanh xuân, quãng thời gian ấy tất cả đều chôn vùi dưới sự lạnh lẽo của căn phòng này.

 Đêm qua sau khi phá phách, khóc trong sự đau đớn, cô chợt nghĩ đến việc tự tử tại nơi này để trả thù Mạnh Vân Phi, nghiến răng tưởng tượng ra cảnh tượng Mạnh Vân Phi sau khi phát hiện cô đã chết, sẽ ôm lấy thi thể lạnh toát của cô và hối hận hay là vẫn vô tư. Có lẽ là cái thứ hai, anh ta có thể buông cô ra để cô đi bộ ở nhà hàng, thì sao có thể vì sự ra đi của cô mà rơi lệ cơ chứ? Liệu có đáng phải tự tử vì loại đàn ông như vậy?

 Đêm hôm ấy, Trịnh Hân Di khóc sưng cả mắt, cô cứ khóc như vậy rồi thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh dậy thì đã là trưa rồi, đột nhiên nhớ đến hôm nay cô còn phải bay. Nhưng bộ dạng thế này có thể đi không? Lấy từ trong túi xách cái điện thoại rồi thay pin, mặc dù biết rõ Mạnh Vân Phi sẽ không gọi hay để lại tin nhắn, mở điện thoại, trong tâm tư cô vụt qua cái suy nghĩ vẫn có chút hy vọng, ít nhất thì anh ta cũng nên giải thích với cô, không phải sao?

 Nhưng cô kiểm tra cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, trừ của người nhà ra thì còn lại là của công ty, lúc ấy, cô dường như tuyệt vọng, trái tim như vỡ vụn ra từng mảnh! Thế nào là người đàn ông vô tình? Chính là như thế này đây!

 Tuy nhiên, sau khi sự việc xảy ra, cô gọi điện đến công ty xin nghỉ thì liền được thông báo, với tư cách là một nữ tiếp viên hàng không, đã lên mặt báo vì xen vào hôn nhân của người khác, có ảnh hưởng đến hình ảnh của nhân viên hàng không. Không đợi đến khi cấp trên nói xong, cô liền tỏ ra mình đã hiểu rõ, những câu nói hời hợt, thiếu sức sống như thế sau đó, cô không cần.

 Sau khi gọi điện thoại cho mẹ, Trịnh Hân Di quyết định, cô trang điểm tỉ mỉ, cô muốn dùng phấn che đi những vết thương còn lưu lại trên khuôn mặt sau khi đánh nhau với Bạch Băng. Cô cần đến công ty Vũ Nhân tìm Mạnh Vân Phi, khoác lên người chiếc áo gió màu đen, muốn ra ngoài giải quyết rõ ràng mọi chuyện với anh ta. Nhưng khi vừa mới đặt tay lên cửa thì cô chợt thấy trong ổ có tiếng chìa khóa đang lách cách mở cửa.

Trịnh Hân Di nghĩ rằng đó là Mạnh Vân Phi, nhưng không phải, chính là mẹ vợ của anh ta, bà ấy không đến một mình, mà còn mang theo hai người đàn bà to con đến. Trên người bà ta đeo đầy trang sức, đeo túi LV màu nâu, ánh mắt như một con sói, đứng trước mặt Hân Di nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, lấy tay ra hiệu, hai người đàn bà đằng sau lập tức tiến lên đè chặt Hân Di xuống.

 Sau khi dạy dỗ Hân Di, hai người đàn bà đó theo lệnh của mẹ vợ Mạnh Vân Phi liền lấy tất cả đồ đạc, nữ trang trong tủ nhét vào một cái vali, sau đó đẩy Hân Di, trên người đầy những vết thương, và chiếc vali ra ngoài cửa.

 “Quần áo trong vali từ thiện cho cô đấy, cô có thể tiếp tục mặc chúng. Nhớ kỹ, nếu cô còn dám cả gan làm phiền con rể tôi, thì lần sau tôi sẽ không khách sáo như thế này đâu, hiểu chưa?”

 Cơn gió mùa thu đã đem cả lời hỏi thăm của mùa đông, sau một ngày làm việc mệt mỏi, Tiêu Châu Kiếm bước xuống xe, một luồng gió thổi qua, anh chợt rùng mình. Chỉnh lại cổ áo, miệng lẩm bẩm chửi thề, sau đó bước nhanh vào một tiệm nhỏ bên đường, mua bao thuốc và châm một điếu. Tiếp đó bước về phía căn hộ đơn sơ mà mình đang ở.

 Tiêu Châu Kiếm sau khi lên tầng liền bất ngờ nhìn thấy Trịnh Hân Di đang ngồi bệt ôm lấy hai đầu gối ngồi ngoài cửa, mái tóc rối bù như chưa từng được chải chuốt, khuôn mặt xấu hổ và tinh thần sa sút. Anh vội vứt điếu thuốc, khó tin vào những gì đang diễn ra trước mắt, anh ngồi xuống và vuốt những sợi tóc còn rủ xuống trên khuôn mặt Hân Di sang một bên, kinh ngạc lên tiếng: “Trời ạ, ai làm cho cô ra nông nỗi này? Có phải là…”.

 Trừng mắt nhìn Châu Kiếm, Hân Di có chút gì đó hoảng hốt, cô không biết tại sao mình lại đến đây, chỉ biết toàn thân cô đang rất đau, đau đến mức không còn một chút sức lực nào để nói, và cũng không còn sức để suy nghĩ.

 “Vào nhà trước đi”. Tiêu Châu Kiếm đưa tay ra kéo cô, nhưng dường như đã làm cô phải chau mày lại vì đau.

 “Xin lỗi, tôi không cố ý. Hay là, tôi đưa cô đến bệnh viện nhé?”

 Trịnh Hân Di lắc đầu, cầm lấy túi xách dưới chân mình, dựa vào tường và từ từ đứng lên. Cô chỉ mang theo chiếc túi xách của mình, còn chiếc vali kia cô không cần. Cô đi lảo đảo, Tiêu Châu Kiếm muốn tiến lại dìu cô, nhưng lại rụt tay về, bước dài đến trước mặt cô nói: “Dù sao cũng đến đây rồi, cô ở tạm chỗ tôi đi, chứ bộ dạng cô thế này về nhà không tiện lắm. Yên tâm, tôi không bắt cô phải trả tiền điện nước”.

 Con người có những lúc thật kỳ lạ, thường hay gặp những điều không bao giờ ngờ tới, khi bạn bước đến bên bờ vực sâu thẳm, người giang rộng hai tay giúp đỡ bạn lại hay là người mà bình thường bạn rất ghét hoặc không bao giờ để ý đến.

 Tiêu Châu Kiếm chạy xuống nhà bê lên một bát mì vằn thắn nóng hổi đến trước mặt Hân Di, trong mắt cô chỉ có một đám sương mù mịt, khi cầm trong tay chiếc thìa bằng sứ trắng khuấy bát mì, nước mắt cứ từng giọt từng giọt theo hai dòng trên má rơi xuống bát…


Trong phòng Tổng Giám đốc công ty Vũ Nhân, Mạnh Vân Phi nhìn về phía mẹ vợ đang ngồi ra oai ở trên ghế sofa, chau mày hỏi: “Tại sao phải đuổi việc cô ấy?”.

 “Sao? Chẳng lẽ đến việc ra lệnh cho con đuổi việc một nhân viên quèn mà ta lại không có quyền ư? Hay là, con không nỡ để cô ta đi?”

 “Tất nhiên là không. Ý con là cô ấy không phạm sai lầm gì mà tự dưng bị đuổi việc, sợ sẽ làm tác động đến suy nghĩ của các nhân viên khác. Hơn nữa, năng lực làm việc của cô ấy rất tốt”

 “Hơ, thật buồn cười. Một nhân viên chưa vào công ty bao lâu mà cậu lại có thể thấy rằng cô ta làm việc xuất sắc ư? Ta nói này, Mạnh Vân Phi, đừng có nghĩ rằng tôi với bố Giai Lối là bù nhìn, cũng đừng có giở trò với chúng tôi, chúng tôi ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm đấy, cậu liệu có qua mặt được chúng tôi không? Nếu không phải Giai Lối đòi sống chết theo cậu thì hôm nay cậu có thể ngồi ở đây nói chuyện với ta không? Chúng tôi có thể nâng đỡ, đưa cậu lên trời thì cũng có thể kéo mặt cậu xuống đến sát bùn đen đấy. Đừng có cho rằng Giai Lối tin lời cậu thì chúng tôi cũng tin theo. Tốt nhất là đừng để có lần sau, nếu không, cậu sẽ rất thảm đấy”

 Bà nói xong, liền đeo chiếc túi LV lên vai đứng dậy, mắt lạnh băng nhìn Mạnh Vân Phi, nói tiếp: “Xã hội bây giờ cái mà không thiếu nhất chính là nhân tài. Tôi mặc kệ việc cậu với cô nhân viên quèn ấy đi gặp khách hàng thật hay không, tôi đều không hy vọng cái tên ấy xuất hiện một lần nữa trong danh sách nhân viên của công ty. Còn nữa, người đàn bà ấy ở trong ngôi nhà ấy, tôi cũng đã tống cổ đi rồi. Đừng để tôi biết cậu với nó về sau vẫn còn bất cứ quan hệ gì nữa”.

 Tiễn bà ra đến ngoài cửa, Mạnh Vân Phi trợn mắt, nuốt nghẹn vào trong và nới lỏng cà vạt, tức đến tận óc. Anh ta tất nhiên không phải vì đuổi việc Bạch Băng mà tức, cũng không phải vì bà ta đuổi Trịnh Hân Di mà nghiến răng, mà nghiến răng vì anh ta mãi mãi không có được sự tôn trọng từ phía bà ta! Tình cảm dành cho Giai Lối dần dần phai nhạt, có lẽ một phần xuất phát từ việc mẹ vợ coi thường anh ta.

 Nhưng thế thì sao chứ? Tức giận rồi cũng nguôi, vẫn cần phải tiếp tục cuộc sống này.

 “Sao cơ?”. Bạch Băng chau mày nói lớn, thông báo đuổi việc hiện nay đang nằm trên bàn của Trưởng phòng Quảng cáo, tiếp tục hỏi: “Tại sao lại sa thải tôi? Xin hãy cho tôi một câu giải thích hợp lý”.

 “Điều này tôi nghĩ cô phải hiểu rõ hơn ai hết chứ”

 “Tôi không hiểu! Tôi hiểu rồi thì còn hỏi anh làm gì nữa?”

 “Ha ha”. Trưởng phòng Quảng cáo quay người lại dựa vào ghế, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên cái bụng phát tướng của ông ta, xoay ghế lại nói một cách từ tốn, “cô hỏi tôi, e rằng là hỏi nhầm người rồi, vì chính tôi cũng không rõ, đây chính là công văn của Tổng Giám đốc Mạnh gửi xuống, cô có thể tự mình đi hỏi anh ta mà”.

 “Cái gì?”

 Bạch Băng tức giận đá vào cửa rồi bước ra ngoài.

 “Tôi nói cho mà biết, đừng cản tôi, tôi điên lên thì e rằng sẽ không nể ai đâu!”. Bạch Băng định xông vào phòng làm việc của Mạnh Vân Phi, liền bị trợ lý và thư ký của anh ta ngăn lại.

 Cô thư ký nói: “Tổng Giám đốc Mạnh không có ở đây, anh ta vừa ra ngoài rồi”.

 Bạch Băng trừng mắt lên nhìn: “Có hay không tôi vào là biết ngay, các người bỏ tôi ra”.

 Trợ lý nói: “Cô cho rằng văn phòng Tổng Giám đốc là vườn hoa nhà cô hay là cái chợ? Cô muốn vào thì vào? Cô đã bị công ty sa thải, xin đừng làm loạn một cách vô lý ở đây nữa. Nếu không tôi sẽ kêu bảo vệ đấy”.

 Bạch Băng lạnh toát cả tay chân, nếu nói rằng cô vừa mới nghe trưởng phòng nói như vậy, vẫn còn bán tín bán nghi, mà đã xông thẳng vào đây rồi? Bạch Băng tức đến cực điểm, đầu óc chẳng còn minh mẫn để suy nghĩ thấu đáo, đứng trước cửa phòng làm việc của Mạnh Vân Phi và lớn tiếng: “Mạnh Vân Phi, anh ra đây ngay cho tôi! Anh có thể đuổi việc tôi mà không thể đối mặt với tôi à?”.

 Tiếng quát của Bạch Băng lớn tới mức làm cho hầu hết mọi người ở những phòng xung quanh đều nghe thấy, nhân viên lần lượt thò đầu ra xem, một lúc sau liền có hai bảo vệ tới. Lúc Bạch Băng vẫn còn muốn làm ầm lên, cô thư ký nói: “Tổng Giám đốc Mạnh thật sự là không có ở đây, nếu có thì anh ta đã ra đây rồi. Anh ấy không ở đây, cô có gào lên như thế cũng vô ích”.

 “Được, vậy thì phiền cô chuyển lời tới anh ta, việc này tôi với anh ta chưa xong đâu!”

 Bạch Băng lúc về đến nhà, Mạc Thành đã thu dọn xong đồ đạc của mình và đang ở trong phòng viết thư cho cô, nghe thấy tiếng ngoài cửa, anh ta thấy rất lạ, giờ vẫn chưa đến giờ về mà? Anh đứng dậy, vớ lấy một quyển sách trên giá để lên trên bức thư, chỉ để lộ ra một chút, mắt nhìn thẳng Bạch Băng, và cảm thấy ngạc nhiên.

 “Xảy ra chuyện gì rồi?”, anh lên tiếng hỏi.

 Bạch Băng đờ đẫn nhìn, sau đó đi về phía phòng ngủ của mình.

 “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”, anh bước theo và hỏi.

 “Em muốn yên tĩnh một mình”

 “Bạch Băng...”

 Mạc Thành lặng lẽ đứng một lúc, quay người bước về phía phòng mình. Sáng nay vừa mới đến công ty là anh đã nộp đơn xin từ chức, buổi chiều lại đi xin visa. Mẹ và dì anh đang kinh doanh một cửa hàng ăn nhỏ ở phố người Hoa tại Vancouver, năm kia khi anh đi nghỉ ở Vancouver, họ đã hy vọng anh có thể ở lại, vừa giúp đỡ họ việc kinh doanh vừa có thể học tiếp lên thạc sĩ. Nhưng vì Bạch Băng mà anh đã từ chối.

 Vốn dĩ anh định chuyển đi khỏi đây, visa cũng đã xong, anh có thể đi nước ngoài du lịch, nhưng với bộ dạng vừa nãy của Bạch Băng, anh có thể xuôi tay mà đi sao? Ngồi trên ghế thẫn thờ suy nghĩ, anh liền xé bức thư mà vừa nãy chưa viết xong, anh không thể làm vậy, ít nhất thì bây giờ chưa thể đi được.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Disneyland 1972 Love the old s